Từ nhỏ đến lớn, cha trong trí nhớ của tôi là một người hoàn toàn mơ hồ, thậm chí ngay cả một tấm ảnh chụp cũng không có để lại.
Nhớ rõ vào lúc tôi còn rất nhỏ, tôi từng hỏi ông nội rất nhiều lần rằng cha và mẹ của tôi ở đâu, mỗi khi như vậy ông nội lại vuốt đầu của tôi, yên lặng không nói một lời, mãi đến về sau, đến lúc tôi lớn lên một chút rồi mới biết được, bọn họ đã đi đến một thế giới khác.
Mà giờ phút này, người cha mà tôi chưa bao giờ gặp mặt, đang nằm trong cái quan tài lạnh lẽo đen tối này, tôi đứng ở trước quan tài, nhất thời vẫn có chút khó mà tin nổi, chỉ cảm thấy tay chân đều lạnh băng.
Tôi thật sự, phải mở ra cái quan tài mà cha đang an nghỉ sao?
Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn ông nội, ông nội cũng hiểu rõ ý của tôi, ông nói:
- Cháu à, không cần phải do dự, đây chính là nguyện vọng của cha con, cha con đã ở chỗ này đợi con mười tám năm rồi, mau mở quan tài ra đi, ở trên đó, cũng không có đậy nắp lại.
Lúc này tôi mới gật đầu, không do dự nữa, đi đến trước quan tài của cha xem kĩ, phát hiện quan tài này cũng đã bị đóng đinh rất chặt, hoàn toàn không mở ra được.
Tôi buồn bực hỏi ông nội:
- Phải làm sao mới mở ra được?
Ông nội cười nói:
- Con đã quên mất cách mở con đường ngầm trong sơn động kia rồi sao? Nếu như con có thể tìm thấy chỗ đó, đương nhiên cũng có thể mở được cái quan tài này ra. Đừng quên căn bản của Cấm Pháp nhà họ Hàn chúng ta là cái gì, ông đã từng nói qua, cơ quan ở nơi này, chỉ có người nhà họ Hàn mới có thể mở ra được.
Căn bản của Cấm Pháp nhà họ Hàn? Tôi suy nghĩ một lát, bừng tỉnh hiểu ra, căn bản của Cấm Pháp nhà họ Hàn chính là máu, lấy máu làm vật môi giới mới có thể thi triển ra Cấm Pháp có uy lực lớn nhất. Như vậy cơ quan mật đạo trong sơn động, không lẽ chỉ có máu của người nhà họ Hàn mới có thể mở ra sao?
Nhưng mà, cái quan tài này, chẳng lẽ cũng có cơ quan gì sao?
Lúc này, ông nội cũng không có chơi trò bí mật với tôi nữa, ông duỗi tay, chỉ chỉ vào một cái lỗ thủng thật nhỏ ở trên nắp quan tài, nói:
- Đây là cha của con chuẩn bị cho con, khi đó nó từng nói, nếu như sau khi con kế thừa được nhẫn huyết ngọc rồi, có được lực lượng tầng thứ nhất Cấm Pháp đỉnh phong, như vậy sẽ mở ra được, lấy được món quà mà nó để lại cho con, nếu như công lực không đủ, vậy sẽ không mở ra được, bây giờ, con đến thử xem đi.
Tôi dần dần nghiêm túc lên, trong mơ hồ, tôi đã đoán được món quà của cha sẽ là cái gì, không sai, ông nội cũng từng nói với tôi, chỉ đến khi thấu hiểu toàn bộ tầng thứ nhất Cấm Pháp, mới có thể quay trở về tìm ông, quả nhiên là như thế này.
Tôi duỗi tay, chậm rãi vuốt ve cái lỗ thủng nho nhỏ cỡ bằng lỗ kim kia, ở bên cạnh lỗ thủng còn có một cái khe lõm hẹp hẹp dài dài, chạy dọc theo xung quanh nắp quan tài thành một vòng.
Trong lòng tôi đã hiểu ra cái gì.
Tôi chậm rãi đeo nhẫn huyết ngọc lên ngón tay, tâm niệm vừa động, máu đã chảy ra, lập tức trên ngón tay truyền đến một trận đau đớn, tôi không hề do dự bôi máu vào trong cái lỗ thủng trên nắp quan tài, sau đó, lập tức có máu chậm rãi chảy ra.
Ông nội khen ngợi nhìn tôi, tôi biết, tôi đã làm đúng rồi, nếu như nói quan tài này là một cái khóa mật mã, vậy thì cái nhẫn huyết ngọc này chính là chìa khóa, mà máu của tôi, đại khái chính là mật mã, chỉ có dùng máu của tôi cùng với chìa khóa, mới có thể mở ra được.
Tôi nghĩ, cha đương nhiên là đã bày một cái cơ quan cực kỳ lợi hai ở trên cái quan tài này, trên đời này, chỉ có tôi mới có thể mở ra, nếu đổi thành bất cứ người nào khác, cho dù là mạnh mẽ mở ra, chỉ sợ cũng không thể lấy được món đồ mà cha tôi để lại cho tôi.
Máu của tôi liên tục không ngừng chảy ra, dọc theo khe lõm đó chậm rãi chảy xuống, tôi không dám khinh thường, cũng không dám ngừng lại, chỉ có thể không ngừng thúc giục nhẫn huyết ngọc, làm cho máu của mình chảy ra ngoài, giờ phút này không biết vì sao tôi đột nhiên có ảo giác, cái nhẫn huyết ngọc này, đúng thật là một con quỷ hút máu mà.
Cũng may mà khe lõm kia cũng không quá rộng, giọt máu của tôi rơi vào trong đó, rất nhanh là đã có thể chảy một vòng xung quanh nắp quan tài, tôi có thể rõ ràng nhìn đến, lúc này trên nắp quan tài giống như vẽ ra một sợi dây bằng máu, chạy dọc theo toàn bộ nắp, bày ra một dáng vẻ vô cùng quái dị.
- Được rồi, lui ra phía sau.
Ông nội đột nhiên ra lệnh.
Tôi không dám chậm trễ, vội vàng thu hồi kim đâm, đầu có hơi choáng váng, chỉ trong một chốc lát này thôi cũng không biết rốt cuộc đã chảy đi bao nhiêu máu nữa.
Ngay lúc tôi vừa mới lui lại phía sau, phía dưới của cái quan tài này đột nhiên xuất hiện một vòng hồng quan, ngay sau đó, trong khe hở của nắp quan tài truyền ra từng trận tiếng vang rắc rắc, ngay đó, lại nghe được trên nắp quan tài vang lên tiếng đùng đùng liên tiếp, không ngờ tất cả đinh sắt đều bị bắn văng ra ngoài, rơi leng keng xuống mặt đất.
Tôi rất là kinh ngạc, lại nhìn thấy hồng quang phía dưới quan tài lại lóe lên, toàn bộ nắp quan tài trong nháy mắt đã bị hồng quang kia bắn lên trên cao đến nửa mét, sau đó rơi bịch xuống dưới, nhưng mà đã để lộ ra một khe hở, bên trong truyền đến một mùi hương kì lạ vô cùng đặc biệt.
Sau đó hồng quang từ từ biến mất, mà nắp quan tài kia, cứ như vậy mà mở ra...
Tim tôi nhảy loạn thình thịch thình thịch, theo bản năng nuốt vài ngụm nước bọt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông nội, sắc mặt của ông rất phức tạp, nâng nâng tay với tôi, ý bảo tôi đi qua đó, dời cái nắp quan tài kia ra.
Tôi gật gật đầu đi qua đó, chóp mũi ngửi được cỗ mùi hương kia, không hiểu sao có hơi kì lạ, nhưng mà cũng không nghĩ gì nhiều, ngay lập tức dùng hai tay đặt lên trên nắp quan tài, chậm rãi dùng sức, từng chút một dời nắp quan tài ra...
Một mùi hương nhàn nhạt, cùng với sương mù mờ ảo bay ra khỏi quan tài, bên trong làn sương mờ nhạt, ở bên trong quan tài này, có một đoàn ánh sáng trắng nhu hòa, mờ ảo, giống như có một vầng trăng từ bên trong bay ra ngoài.
Tôi có hơi kinh ngạc, ngay trong lúc nãy thôi, tôi còn tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng sẽ nhìn thấy được khi mở quan tài ra, nhưng mà không ngờ rằng, thứ nhìn đến lại là sương mù và ánh sáng trắng, tất cả những thứ này đều có vẻ thần bí, linh động lại thêm cả thuần khiết, tôi gần như không hề cảm giác được loại cảm giác áp lực và khẩn trương khi mở nắp quan tài, giống như là chính mình đang làm một chuyện gì đó rất thần thánh rất ghê gớm vậy.
Bên trong quan tài, bên trong ánh sáng lập lòe đó, giống như còn trộn lẫn một sắc thái thực kì dị nào đó, làm cho người ta nhìn thấy mà mê ly, không kiềm chế được mà bị mê hoặc, toàn bộ tinh thần vào giờ phút này giống như đều đã bị hút đi mất.
Toàn bộ nắp quan tài cuối cùng cũng bị đẩy ra hơn phân nửa, sương mù dần biến mất, mùi hương bay đi xa, ánh sáng trắng bên trong cũng dần dần yếu đi, tôi kiếm chế trái tim đập thình thích, đôi mắt không hề chớp dù chỉ một cái, nhìn ánh sáng trắng bên trong quan tài dần dần tản đi, rất nhanh, ở trong nguồn sáng ấy, dần dần để lộ ra một bóng dáng của một người.
Ánh sáng dịu chiếu rọi khuôn mặt của người nọ càng lúc càng rõ ràng, trên người tôi lại bắt đầu run rẩy, thậm chí hô hấp cũng có chút không thoải mái.
Đây là một người mặc một bộ đồ trắng, ông lẳng lặng nằm ngửa ở bên trong quan tài, hai tay giao nhau, đặt ở trước ngực, dưới người ông trải một tấm chăn bông vô cùng bình thường, vẻ mặt của ông vô cùng bình yên, sắc mặt có vẻ tái nhợt, hai mắt nhắm chặt giống như là đã ngủ rồi, trông rất sống động.
Khóe mắt giống như có nước mắt, tôi liều mạng không chế bản thân, không để cho nước mắt của mình rơi xuống, bởi vì tôi phải cẩn thận nhìn cho kỹ, nhìn kỹ người đàn ông tôi chưa bao giờ thấy mặt này, tôi muốn khắc ghi thật sâu, thật sâu khuôn mặt của ông vào nơi sâu nhất trong đầu, trong tim, trong linh hồn của tôi.
Bởi vì, ông chính là cha của tôi.
Cha, ông ấy nhìn qua là một người rất bình thường, không thể bảo là đẹp trai được, nhưng mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh hình dáng cũng rất rõ ràng, đôi môi mím chặt hơi nhếch lên, giống như là đang cười, nhưng rồi cũng tràn ngập mùi vị ngạo nghễ và cương nghị.
Gương mặt của ông, là kiểu tái nhợt không có chút máu nào, trắng đến mức có hơi yêu dị, tuy là ông đã ở trong trạng thái vô tri vô giác rồi, những mà cỗ khí chất giống như vừa sinh ra đã có kia, vẫn cứ tỏa ra từ trên bộ quần áo trắng rộng thùng thình kia, từ trên đôi mi ngọn tóc, từ trên mỗi một góc trên cơ thể ông.
Tất cả mọi thứ, đều giống như đang chứng minh rằng ông không tầm thường.
Còn có, ông trẻ tuổi như vậy, nhìn sơ qua hình như cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu cả.
Mười tám năm trôi qua, ông vẫn đang đợi tôi, năm tháng vô tình nhưng vẫn không thể làm cho thân thể của ông bị mục nát, không làm cho dung mạo của ông bị biến dạng, ông đang đợi tôi.
Đợi tôi, nhìn xem ông lần đầu tiên, lại cũng là lần ngắm nhìn cuối cùng.
Nước mắt nơi khóe mắt, cuối cùng cũng rơi xuống, tôi vốn nghĩ rằng, đợi đến lúc nhìn thấy cha, tôi sẽ nói với ông thật nhiều thật nhiều, tôi sẽ dõng dạc hứa hẹn với ông, tôi sẽ nói với ông rằng tôi rất nhớ ông, tôi sẽ nói với ông tất cả những lời mà tôi muốn nói trong mười tám năm qua.
Nhưng mà, tất cả trăm câu ngàn chữ kia, vào giờ phút này chỉ biến thành một dòng nước mắt, cùng với một tiếng gọi nghẹn ngào đến muộn mười tám năm: Cha...
Từ trước đến giờ tôi cũng không biết, hai con người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt lại có thể có được loại tình cảm chân thành tha thiết, sâu đậm đến như vậy. Thì ra loại thân tình máu mủ tình thâm, không phải nằm ở chỗ khoảng cách xa gần, không liên quan đến việc ở cùng với nhau trong bao lâu, đây là huyết mạch mà khoảng cách nào cũng không thể cắt đứt, đây là tình thân mà thời gian không thể nào xóa nhòa.
Cho dù là, thời gian mười tám năm, khoảng cách của âm và dương, cũng không thể nào thay đổi được nó.
Tôi vịn quan tài, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cha, cuối cùng cũng bật khóc, khóc không thành tiếng.
Trong sơn động tối tăm, tiếng khóc thầm vang vọng một lúc lâu vẫn chưa dứt. Mãi đến đằng sau truyền đến một tiếng thở dài sâu kín, giọng nói của ông nội nói với tôi:
- Cháu ngoan, được rồi, đừng làm phiền nó nữa, nó có một món quà, đã để lại mười tám năm cho con, bây giờ con có thể lấy đi.
Món quà, món quà cha tặng cho tôi, tôi chậm rãi lau đi nước mắt, tạm ngừng bi thương, ánh mắt chậm rãi tìm kiếm bên trong quan tài, đột nhiên, tôi nhìn đến trên ngực của cha, ở bên trên hai tay, có đặt một cái bọc quấn vải vàng, tôi liếc mắt nhìn ông nội, ông gật gật đầu, bóng ngươi mơ hồ kia, hình như cũng có hơi run rẩy.
Tôi cúi người xuống, nhẹ nhàng từ trong tay của cha lấy cái bọc quấn vải vàng ra, tựa như nặng ngàn cân, tôi run nhẹ, cầm cái bọc đó trong tay.
Ông nội trịnh trọng nói:
- Mở ra đi, đây chính là món quà cha của con để lại cho con, cũng là thứ mà con nên có được, công pháp tầng thứ hai Cấm Pháp nhà họ Hà...
Tôi ngơ ngẩn nhìn ông nội, đột nhiên kích động lên.
Tôi khẽ run, mở cái bọc quấn vải vàng ra, bên trong là một cái hộp gỗ màu đen vô cùng bình thường.
Mở ra, bên trong cái hộp gỗ này, lại chỉ có một tờ sách cổ làm bằng da dê đã ố vàng.
Tôi có hơi sững sờ, đây là công pháp tầng thứ hai của Cấm Pháp? Tại sao ở bên trên này lại không có một chữ nào hết vậy...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo